Nhà thơ Trần Mai Hường

Và...

Chẳng có giọt mưa nào rơi từ phía em đâu
Chỉ có nắng
cứ vàng ươm
rực rỡ

Gió nữa...
gió mang lời của lửa
Mây di cư
hỏa hoạn
em.
Và...


 Mặt trời không thất hứa

Nỗi đau đuổi bắt nhau
Giữa một cuộc đời rất thực
Mặt trời đang hăm hở trên con đường hoan lạc
Quên hoàng hôn tức tưởi dõi theo mình

Người đàn bà kiên nhẫn bới tìm những vật báu đánh rơi
Bên cạnh người đàn ông ngoảnh mặt
Giông tố lắm mà sông kia phải lặng
Tự vặn mình vắt kiệt phù sa

Người đàn bà vung nét cọ vào cuối nắng
Vẽ đắng cay mong ủ nóng cỏ chiều
Vẽ ngày đằm rêu
Vẽ đêm cất lửa...

Vẫn tin
Sau hoàng hôn mặt trời không thất hứa.


Thoáng Trịnh

Có một sớm nào theo gió lang thang
Nắng trôi nho nhỏ mây rơi dịu dàng
Thấy vàng mai lẻ biết ngầm xuân sang

Bỗng nhiên mình lại gặp mình trong veo
Ly cafe nhớ chạm môi vào chiều
Tiếng chuông khản giọng hỏi mình còn yêu

Mịn màng nhạc Trịnh cạn ngày tỉ tê
Tình ngỡ đã xa tình bỗng lại về
Lại nghe luống cuống vỡ òa đam mê.

Lục bát trả người

Trả anh câu lục bát xanh
Bao phân vân đốt giữa thành quách tro

Lần lữa chi níu dại khờ
Đêm suông khép mắt giấc mơ lẻ mình

Một ta trống giữa bình minh
Một ta bỗng bất thình lình gọi tên

Trả người đốm lửa vừa nhen
Ta về chăm chút lại miền xanh rêu

Bình yên treo mỏng lưng diều
Đa đoan vấp phải niềm kiêu hãnh. Và...

Ngày anh đến

Kiêu hãnh đòi đảo chính
Hóa thạch bỗng nảy mầm
Dại - khôn đùa thỏa hiệp
Ta lạc mình - phân thân...

Đa mang này tên anh

Thế là xa
Gió lạc giọng hỏi những điều cắc cớ
Nắng vô tâm thả muôn ngàn lát vỡ
Nỗi buồn dài như sông

Có những lúc em không hiểu nổi mình
Không hiểu tại sao hôm nay đất trời bất thường đến vậy
Và hình như có gì trỗi dậy
Nảy xanh mầm tương tư

Em đã đằm mình vào đám lục bình biếc tươi kia
Giấu run rẩy suốt một chiều nắng mỏng
Anh làm sông cuộn khát khao thành sóng
Vây bủa lục bình em

Có một bài thơ bất chợt ghé trong đêm
Đêm rộng lắm 
Thơ giấu lòng bối rối
Em xô lệch giữa điệp trùng dấu hỏi
Đa mang này tên anh.

 Trần Mai Hường