BÊN BẾN MY LĂNG
Nhớ bác YẾN LAN.
Con đò nằm úp mặt,
Than với cát điều chi
Bến sông thưa tiếng gọi.
Người lái đò ra đi.
Người lái đò xa khuất
Tráng sĩ xưa đâu về.
Nét My Lăng rụng mất
Trăng lạnh buồn ngẩn ngơ.
Trăng lạnh hờn trang sách
Chẳng ai thèm ngó qua.
Chiếc lá rơi khẽ động
Cây thương thả thuyền chờ.
Cây xưa thả bóng mát
Giờ thả lá đưa đò.
Giá như mình hóa kiến
Làm khách lá, và mơ…
CON CHIM SẺ TRONG
SÂN BỆNH VIỆN
Này chim sẻ ,
Nhảy nhót trong sân bệnh viện
Nhảy nhót bên nỗi buồn
Đầy những số phận.
Này chim sẻ,
Nhảy nhót trong vòng cung bệnh viện
Nơi không có hạt thóc
Không phải sân phơi – cánh đồng
Ở đó có những khuôn mặt rười rượi.
Thấp thoáng,
Bức tường trắng, chiếc áo blu trắng
Chim sẻ rơi không tiếng động,
Bước chân của người thăm nuôi, không tiếng động
Lặng lẽ nhấc bên lề bệnh viện.
Bước chân hy vọng
Sẽ nhấc bay về với phận người
Sẽ ngã khụy xuống lằn số mệnh.
Này chim sẻ
Ríu ran bài ca hy vọng
Lặng lẽ bay,
Lặng lẽ rơi.
Và cất cánh nhỏ nhoi lao ra
ngoài bệnh viện.
anh Hiếu ơi...rêu rất mừng khi gặp anh ở đây . Rêu muốn đọc thật là nhiều sáng tác của các anh chị đồng hương mình mà thôi. Hai bài thơ mà anh NHD đưa lên, rêu thích bài Con Chim Sẻ, dễ thương và đem lại cho rêu cảm giác như đnag ngồi giữa khuôn viên Bệnh Viện thật yên tĩnh ...
Trả lờiXóachúc anh có nhiều thơ nha........ bibiiiiiii
Bạn Hiếu ơi, những vần thơ có tình và nhiều suy tư, trăn trở.
Trả lờiXóaChỉ một khoảnh khắc....chỉ có một chốc lát là cả một nỗi niềm....của mỗi con người, là một số phận ấy...chỉ là một thoắc như cánh chim se sẻ bay!
Trả lờiXóa